Trăng 14 chưa tròn, trăng 15 mới đầy đặn và tròn vành vạnh. Vậy mà trăng 14 lại rất đẹp, vì sao? Đó là nét đẹp của sự chưa hoàn hảo, nét đẹp của sự khiếm khuyết, nét đẹp của sự hứa hẹn sẽ tròn đầy hơn và hoàn hảo hơn trong tương lai. Tôi đã học được bài học này từ lời giảng của một vị thầy tu. Bài học này đã giúp cho tôi bình tĩnh hơn và biết “sống” hơn tôi trước đây nhiều lắm.
Trước đây, tôi thường trong trạng thái nôn nóng mong đến lúc hoàn thành kế hoạch, nôn nóng đạt được mục tiêu, nôn nóng để dành đủ tiền để mua cái mà tôi nghĩ phải có nó mình mới hạnh phúc được. Tôi đã không biết cách thư giãn và thưởng ngoạn bao nhiêu điều thú vị trên hành trình đi đến mục tiêu của mình. Vì tôi không bao giờ không có mục tiêu chưa hoàn thành cả. Cứ như vậy, năm này qua năm khác, thậm chí chục năm này qua chục năm khác. Bây giờ tôi đã 50, hơn nửa đời người.
Tôi đã đọc bao nhiêu lần bài học của Đức Phật là “Không có con đường đi đến hạnh phúc, mà hạnh phúc chính là con đường”. Ấy vậy mà mãi đến tận bây giờ tôi mới từ từ thấm được triết lý đó. Hình như câu nói của cổ nhân “ngũ thập tri thiên mệnh” (năm mươi mới hiểu mệnh trời) có cái lý của nó.
Tôi của nhiều năm trước đây rất khác bây giờ. Tôi luôn trong trạng thái lo lắng, cái gì cũng có thể làm tôi lo lắng được. Bây giờ nghĩ lại mới thấy những năng lượng lo lắng đó như đám mây đen che khuất bầu trời trong xanh vốn luôn tồn tại sẵn trong tôi. Phần đa cái gì xảy ra cũng không làm tôi hài lòng cả, nhiều khi những người sống xung quanh tôi cũng thường làm tôi khó chịu.
Điều đạt được những mục tiêu mà tôi đã nỗ lực rất lớn để có cũng chỉ làm tôi thỏa mãn trong “vài trống canh”. Cái cảm giác hài lòng ngắn ngủi của tôi đánh đổi lại là tôi đã luôn trong tình trạng lo lắng một thời gian dài, rất dài. Ví dụ như tôi đã chỉ vui được vài ngày khi trả xong chiếc xe hơi đời mới sau 3 năm tiết kiệm dài đằng đẵng để trả nợ. Ngay cả việc trả hết nợ căn nhà trong khu dân cư sang trọng mà nhiều người ngưỡng mộ cũng chỉ làm tôi vui được vài tuần.
Tận sâu trong lòng tôi, cảm giác thỏa mãn là chỉ khi nghe người khác trầm trồ khen ngợi về sự thành công của mình chứ không xuất phát từ sâu thẳm trong lòng tôi, thế thôi, không có gì khác. Hình như cái cảm giác vui sướng của tôi là do người khác cho tôi, chứ tôi không tự có được.
May quá, bây giờ tôi đã từ từ trưởng thành chút chút và dần cảm nhận được hạnh phúc bên trong của mình hơn. Tôi thật lòng biết ơn những bài học mà tôi góp nhặt được từ các vị giảng sư, từ việc thực tập thiền, từ sách vở về phát triển bản thân và từ những chia sẻ hết sức chân tình của những người bạn.
Tôi đã bắt đầu thay đổi tư duy của mình. Nếu là tôi trước đây, tôi đã không dám chia sẻ những câu chuyện về mình như vậy đâu. Vì tôi rất sợ bị mọi người đánh giá. Tôi sợ rằng ai đó sẽ mỉa mai tôi thế này thế nọ, và có thể nói xấu sau lưng tôi. Nhưng bây giờ qua những trải nghiệm đau khổ của bản thân, và khi tôi mở lòng, tôi cũng nhận được sự chia sẻ thêm nhiều cảnh đời đau khổ khác, mỗi người đau khổ một kiểu, và tôi đã bắt đầu mạnh dạn chia sẻ những góc khuất của tôi trước đây với ước mong nhỏ bé đâu đó có người đồng cảm với câu chuyện của mình.
Các bạn đừng lo. Nếu bạn chưa hoàn hảo, thời khắc này của bạn sẽ có nét đẹp của trăng 14, nét đẹp của sự hứa hẹn hoàn thiện hơn trong tương lai. Vì hạnh phúc không phải là khi đến đích mới có, mà hạnh phúc chính là hành trình các bạn ạ – enjoy your journey!